Tag: ADN-277
Cô bạn thời thơ ấu của tôi
– Haha chứ 5h sáng mặc đồ, cầm nón bảo hiểm đứng vầy hỏi ko hiểu lầm,hahha. Thôi lên xe rồi dọt đi ăn sáng, xong qua Hải. – Ủa ko chờ ảnh hả. – Ko, anh lo chạy xe, ko hay em gọi, lúc tới dãy trọ thì thấy tin nhắn em, rồi Hải cũng vừa nhắn, bảo 2 đứa mình cứ ăn sáng, Hải cũng ăn trước rồi 6h trả phòng rồi ra cầu Hàm Luông chờ tụi mình. Trang à lên rồi lên xe ôm eo tôi dọt thẳng, chạy hơn 2km thì có hàng bánh ướt nóng nên 2 đưa lũi vô ăn, quán còn sớm nhưng cũng đông từ từ, công nhân ăn sớm rồi đi làm, vô quán làm 2 đĩa rồi 2 đứa dọt tiếp. À cái đit Trang ngồi ghế xúp nhỏ nhỏ cứ bè ra, ko quần lót nên nó kẹp cái khe đít, trong nứng vãi beep, mấy anh công nhân bàn bên vừa ăn vừa ngó, chụm đầu xì xào mãi, lúc đi ra còn ngó theo sát rạt.hehe
cuộc tinhg ngang trái
“Tiểu tử, ngươi làm sao cứ nhìn ta như vậy… là ta… gia gia của ngươi đây”“Gia… haizz…”“Hà hà… ngã tốt lắm… trước đây ngươi còn chưa từng gọi ta là gia gia đấy… còn tưởng ngươi cái đầu heo này bị sưng rồi chứ”“Lão đầu… vất vả cho lão rồi… ta nay đã thành phế nhân”“Thế nào là phế nhân… chỉ gãy mấy cái xương mà đã thành phế nhân… ngươi xem lão già này làm lang băm nửa đời người ta là phế vật ư… uống thuốc của lão… chẳng mấy lại đi lại được… haha…”